Bản chất thực sự của Cục Dự trữ Liên bang đã bị phơi bày — có thể nó không quyền lực như bạn nghĩ.
Một bước ngoặt vào cuối năm ngoái: ngày 1 tháng 12 vẫn đang thu hẹp bảng cân đối và rút dòng tiền, chỉ sau 11 ngày đột nhiên đổi hướng, bắt đầu mở rộng bảng cân đối để bơm tiền. Phía sau kiểu hoạt động phân ly này, chỉ ra một thực tế — ảnh hưởng của Phố Wall đã sớm thấm vào các quyết định của ngân hàng trung ương.
Hoạt động của JPMorgan Chase là minh chứng rõ ràng nhất. Tập đoàn tài chính này khi dự trữ bị áp lực, đã quyết liệt giảm dự trữ trên sổ sách từ 409 tỷ USD xuống còn 63 tỷ USD, đồng thời mua vào lượng lớn trái phiếu Mỹ có lợi suất cao. Kết quả ra sao? Thanh khoản thị trường đột ngột thu hẹp, hệ thống dự trữ gần chạm mức giới hạn 3 nghìn tỷ USD. Cảnh tượng quen thuộc — khủng hoảng mua lại năm 2019 tái diễn.
Cục Dự trữ Liên bang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan: không hành động, hệ thống thanh toán có thể bị đứt quãng; hành động, đồng nghĩa với việc nhượng bộ các ngân hàng lớn. Cuối cùng, Powell đã khởi động lại các hoạt động mua lại theo kiểu QE. Lịch sử đang lặp lại, chỉ vì một số quyết định của các nhân vật chủ chốt đã thay đổi.
Dữ liệu còn gây sốc hơn nữa: mỗi năm, Cục Dự trữ Liên bang trả cho JPMorgan Chase gần 15 tỷ USD tiền lãi, số tiền này chiếm một phần tư lợi nhuận của ngân hàng này. Một nghị sĩ thẳng thắn nói — đây chính là việc truyền máu cho Phố Wall. Khi một ngân hàng có thể ảnh hưởng đến chính sách của ngân hàng trung ương, ai mới là người kiểm soát thực sự của hệ thống? Câu hỏi này xứng đáng để các nhà tham gia thị trường suy nghĩ sâu sắc.
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
10 thích
Phần thưởng
10
4
Đăng lại
Retweed
Bình luận
0/400
MainnetDelayedAgain
· 15giờ trước
150 tỷ USD lãi suất chiếm một phần tư lợi nhuận... Theo dữ liệu từ cơ sở dữ liệu, khoản truyền máu này đã hoạt động ổn định nhiều năm, đã qua thời điểm bị phơi bày lần cuối, đề xuất ghi vào kỷ lục Guinness.
Xem bản gốcTrả lời0
TestnetNomad
· 15giờ trước
Chờ đã, 15 tỷ USD tiền lãi? Thật là tham nhũng hợp pháp, không có gì lạ khi BTC phải đào nhỉ
Xem bản gốcTrả lời0
SelfCustodyIssues
· 15giờ trước
Chờ đã, Cục Dự trữ Liên bang cấp 150 tỷ cho JPMorgan? Khi con số này xuất hiện, tôi không thể cười nổi nữa
Xem bản gốcTrả lời0
LiquidationKing
· 16giờ trước
150 tỷ cứu trợ? Cười chết đi được, Cục Dự trữ Liên bang chính là máy rút tiền của các ngân hàng lớn đó mà
#数字资产市场动态 $BTC $ETH $FIL
Bản chất thực sự của Cục Dự trữ Liên bang đã bị phơi bày — có thể nó không quyền lực như bạn nghĩ.
Một bước ngoặt vào cuối năm ngoái: ngày 1 tháng 12 vẫn đang thu hẹp bảng cân đối và rút dòng tiền, chỉ sau 11 ngày đột nhiên đổi hướng, bắt đầu mở rộng bảng cân đối để bơm tiền. Phía sau kiểu hoạt động phân ly này, chỉ ra một thực tế — ảnh hưởng của Phố Wall đã sớm thấm vào các quyết định của ngân hàng trung ương.
Hoạt động của JPMorgan Chase là minh chứng rõ ràng nhất. Tập đoàn tài chính này khi dự trữ bị áp lực, đã quyết liệt giảm dự trữ trên sổ sách từ 409 tỷ USD xuống còn 63 tỷ USD, đồng thời mua vào lượng lớn trái phiếu Mỹ có lợi suất cao. Kết quả ra sao? Thanh khoản thị trường đột ngột thu hẹp, hệ thống dự trữ gần chạm mức giới hạn 3 nghìn tỷ USD. Cảnh tượng quen thuộc — khủng hoảng mua lại năm 2019 tái diễn.
Cục Dự trữ Liên bang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan: không hành động, hệ thống thanh toán có thể bị đứt quãng; hành động, đồng nghĩa với việc nhượng bộ các ngân hàng lớn. Cuối cùng, Powell đã khởi động lại các hoạt động mua lại theo kiểu QE. Lịch sử đang lặp lại, chỉ vì một số quyết định của các nhân vật chủ chốt đã thay đổi.
Dữ liệu còn gây sốc hơn nữa: mỗi năm, Cục Dự trữ Liên bang trả cho JPMorgan Chase gần 15 tỷ USD tiền lãi, số tiền này chiếm một phần tư lợi nhuận của ngân hàng này. Một nghị sĩ thẳng thắn nói — đây chính là việc truyền máu cho Phố Wall. Khi một ngân hàng có thể ảnh hưởng đến chính sách của ngân hàng trung ương, ai mới là người kiểm soát thực sự của hệ thống? Câu hỏi này xứng đáng để các nhà tham gia thị trường suy nghĩ sâu sắc.